Magnetic Centres
Sakāji was well aware of the work which he had been sent to do. It is related of him in local tradition that in seven places in the [10] country he buried certain strongly magnetized objects in order to rid Java of evil influences, endeavouring thus to counteract the “pinning down” process of the Atlantean priest-king. In the Javanese language these evil-destroying charms are called tumbal, and the fact of their existence is well known among the country folk. Though some of the feats attributed to him (such as the removal of certain mountains, etc.) partake rather of the character of the labours of Hercules, he is very far from being merely a legendary figure, and he has set his mark in many ways upon the country which he ruled so firmly. He may not have moved the mountains, but he gave them the Sanskrit names by which they are still universally known today. | Sakāji rất ý thức về sứ mạng mà ông được phái đến. Truyền thống địa phương kể rằng ở bảy nơi trong [10] xứ, ông đã chôn giấu những vật thể được từ hóa mạnh nhằm trừ khử các ảnh hưởng tà ác khỏi Java, cố gắng nhờ vậy mà phản công lại tiến trình “cắm chốt” của vị vương tế Atlantis. Trong ngôn ngữ Javanese, những bùa trừ tà này được gọi là tumbal, và sự tồn tại của chúng rất quen thuộc với dân quê. Dẫu một số kỳ tích được quy cho ông (như dời cả vài ngọn núi, v.v.) mang sắc thái công hạnh của Hercules, ông tuyệt xa mới chỉ là một nhân vật huyền thoại, và ông đã in dấu ấn của mình lên xứ sở mà ông trị vì kiên quyết theo nhiều cách. Có thể ông không dời núi, nhưng ông đã đặt cho chúng những danh xưng Phạn ngữ mà cho đến nay vẫn còn được dùng phổ quát. |
A mountain in the Japara district, said to be the oldest and originally the highest elevation in the Island, was in earlier days identified with Μahāmeru but Sakāji gave it the name of Mauriapada—the footprint of Μaυrya. (1) In his time it had already been (1) The dynasty of the Mauryas began in 322 B.C. after the death of Alexander. The Capital was Pātaliputra (now Patna). The Emperor Asoka was of Maurya dynasty. [11] extinct for ages, but secondary volcanic action was still in full swing. The Chinese annals of the period report especially a mud-fountain spouting heavenward to such a great height at Grobogan, south of the mountain, that sailors in the distant sea could see it and steer by it. Again, near Tuban (a word which means “welling up”) the same annals mention a well several miles from the coast with so rich an outpouring of fresh water that the sea-water for some distance was not at all salt, nor even brackish, but could be drunk with impunity. | Một ngọn núi ở quận Japara, được cho là cổ nhất và thuở đầu là chỗ cao nhất trên đảo, trước kia được đồng nhất với Mahāmeru, nhưng Sakāji đặt cho nó tên Mauriapada—dấu chân của Maurya. (1) Vào thời ông, nó đã [11] tắt lửa từ nhiều thời đại, nhưng các hoạt động núi lửa thứ sinh vẫn còn sôi động. Biên niên sử Trung Hoa thời bấy giờ đặc biệt ghi nhận một vòi phun bùn phụt vọt lên trời cao đến mức ở Grobogan, về phía nam ngọn núi, đến nỗi thủy thủ ngoài biển xa cũng có thể thấy và lấy đó làm chuẩn để định hướng. Lại nữa, gần Tuban (từ này có nghĩa là “trào dâng”), các biên niên sử ấy chép rằng có một giếng cách bờ biển vài dặm phun ra nước ngọt dồi dào đến nỗi nước biển trong một khoảng xa chẳng còn mặn hay lợ, mà có thể uống được một cách vô hại. |
Sakāji selected for the burial-place of the most important and the most powerful of his tumbal or talismans a certain low rounded eminence, the last of the range of hills which overlook the river Prago—a spot which, whether by design or by mere coincidence, is very near to the central point of the whole Island of Java as it is now—though of course in the time of Aji Sāka its position was very far from central, as Java and Sumatra were then joined in one. Now Theosophical students are aware that each country has its own governing Deva, who superintends its [12] development under the direction of the great Spiritual King who in our literature is often entitled the Lord of the World. This Deva watches over and as far as possible endeavours to guide the evolution of all the kingdoms of nature in his country—not the human only, but the animal, vegetable and even the mineral as including the vast host of the nature-spirits. He has under him a great number of subordinate Devas, each taking charge of a district, and under them in turn are younger and less experienced spirits, who are learning how to manage still smaller tracts—a wood, a lake, a hill-side. | Sakāji đã chọn làm nơi chôn giấu tumbal hay bùa trấn quan trọng và mạnh mẽ nhất của mình một gò đất thấp tròn trịa, là ngọn cuối của dãy đồi nhìn xuống sông Prago—một điểm mà, dù là chủ ý hay ngẫu nhiên, ở rất gần tâm điểm của toàn đảo Java như hiện nay—dẫu dĩ nhiên vào thời Aji Sāka, vị trí ấy còn rất xa trung tâm, vì Java và Sumatra khi đó còn liền một khối. Giờ đây, các đạo sinh Thông Thiên Học đều biết rằng mỗi quốc gia có một vị Thiên thần cai quản riêng, giám thị [12] sự phát triển của nó dưới sự điều hướng của Đấng Vua Tinh Thần vĩ đại, Đấng mà trong văn hiến của chúng ta thường được tôn xưng là Đức Chúa Tể Thế Giới. Vị Thiên thần này dõi theo và trong mức có thể cố gắng dẫn dắt sự tiến hóa của mọi giới trong xứ của mình—không chỉ con người, mà cả giới thú vật, thực vật và thậm chí khoáng vật, bao gồm đoàn đại quân các tinh linh thiên nhiên. Dưới quyền Ngài có một số lượng lớn các Thiên thần thuộc cấp, mỗi vị trông coi một địa hạt, và dưới nữa là những linh thể trẻ hơn, ít kinh nghiệm hơn, đang học cách quản trị những khu vực nhỏ hơn nữa—một khu rừng, một hồ nước, một sườn đồi. |